Back to Featured Story

Thế giới Mong muốn có nhiều nhà thơ hơn của cuộc sống thường ngày

Nhìn ra thế giới, trái tim tôi tan vỡ trong những khoảng không nơi sự im lặng đã trở nên quá nặng nề. Nó vẫn còn đọng lại trong những khoảng dừng giữa những người xa lạ không còn nhìn thấy nhau, trong những cộng đồng từng phát triển mạnh mẽ nhờ sự kết nối nhưng giờ đây đã tan vỡ. Những cây cầu mà chúng ta đã ngừng xây dựng, sự đồng cảm mà chúng ta đã đánh đổi để lấy hiệu quả, những sự vắng mặt này đè nặng lên tất cả chúng ta. Tôi thấy điều đó trong đôi mắt đờ đẫn của những đứa trẻ, những giấc mơ từng tươi sáng giờ đây phải đấu tranh với một thế giới đo lường giá trị bằng số lượng và nhiệm vụ, quên đi phép thuật đã dạy chúng biết ngạc nhiên.



Đó là nỗi đau của sự cô đơn vẫn tồn tại ngay cả trong đám đông lớn nhất, sự bất hòa của một kết nối con người bị mất đi vì nhịp độ không ngừng. Đó là hiệu quả lạnh lùng của các hệ thống nghiền nát vẻ đẹp mong manh của cuộc sống, làm phẳng sự phức tạp của nó thành những giao dịch vô trùng. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu chúng ta có quên cách lắng nghe - lắng nghe nhau, lắng nghe trái đất, lắng nghe cây cối và gió đã từng thì thầm những sự thật mà chúng ta đã thuộc lòng theo bản năng.

Nhưng rồi, hy vọng vẫn dâng lên, lặng lẽ và bền bỉ như thủy triều. Nó mở ra trong những hành động giản đơn nhất—một nụ cười chia sẻ với người lạ, một bàn tay dang rộng tử tế. Nó sống trong lòng dũng cảm của những người dừng lại, những người chọn lắng nghe không chỉ tiếng nói bên trong của họ mà còn lắng nghe những nhu cầu không nói ra của người khác. Sự vươn tới không biết mệt mỏi của đại dương đối với bờ biển nhắc nhở tôi: sự bền bỉ chính là thơ ca của riêng nó, một lời hứa rằng sự thay đổi luôn có thể xảy ra. Tôi thấy hy vọng trong những hạt giống được gieo trên mảnh đất không ai ngờ tới, trong những hành động tận tụy biến sự tuyệt vọng thành điều gì đó thiêng liêng. Nó nằm trong sức bền của tinh thần con người, luôn trỗi dậy, dám tin vào một thế giới tốt đẹp hơn. Trên hết, tôi thấy hy vọng trong nhận thức ngày càng tăng rằng tình yêu—nhẹ nhàng, vững chắc và mạnh mẽ không hề hối hận—vẫn có thể biến đổi các hệ thống và câu chuyện mà chúng ta để lại phía sau.

Đối với tôi, con đường hướng đến những chân lý sâu sắc hơn không phải là một khoảnh khắc sáng suốt duy nhất mà là một cú huých nhẹ, lặp đi lặp lại. Đó là một mô hình đan xen vào kết cấu cuộc sống của tôi—một cảm giác rằng nhịp điệu của thế giới hơi lệch nhịp, một nốt nhạc bị thiếu trong bản giao hưởng của sự tồn tại. Những khoảnh khắc này thường đến mà không được mời, trong sự tĩnh lặng giữa các từ ngữ, trong những câu hỏi còn vương vấn rất lâu sau khi cuộc trò chuyện kết thúc. Tôi nhớ mình đã đứng dưới bầu trời đêm rộng lớn, không phải ngạc nhiên trước những vì sao mà là sự im lặng bao trùm chúng. Sự im lặng đó có cảm giác sống động, mời gọi tôi đặt ra những câu hỏi mà tôi vẫn chưa có từ ngữ để diễn tả.

Tại sao chúng ta ở đây?

Sống thực sự có nghĩa là gì?

Làm thế nào để chúng ta mang điều thiêng liêng vào cuộc sống bình thường?

Đó không phải là một sự giác ngộ vĩ đại mở ra cánh cửa mà là một sự mở ra nhẹ nhàng. Những chân lý của thế giới không được trao cho tôi toàn bộ; chúng tự bộc lộ thành từng mảnh - thông qua những trải nghiệm, con người và sức hút lặng lẽ của một thứ gì đó lớn hơn. Cuộc tìm kiếm ý nghĩa này không phải là tìm kiếm câu trả lời mà là học cách ngồi lại với những câu hỏi, để chúng dẫn dắt tôi như những chòm sao trong một đêm nhiều mây.

Câu hỏi mà tôi hiện đang giữ chặt là: Làm thế nào tôi có thể phục vụ thông qua bản thể của mình? Không phải là những cử chỉ lớn lao hay hành động phi thường mà là sức mạnh thầm lặng của sự hiện diện. Tôi đã học được rằng, phục vụ không chỉ là cách chúng ta xuất hiện trên thế giới mà còn là những gì chúng ta làm. Đó là cách chúng ta chào đón người lạ, dành chỗ cho câu chuyện của ai đó hoặc truyền lòng biết ơn vào những điều tầm thường.

Là một nhà thơ trong thâm tâm, tôi thường tự hỏi liệu những từ ngữ của tôi, cách nhìn của tôi, có thể đan xen vào những khoảnh khắc thường ngày hay không. Nếu thơ ca không chỉ tồn tại trong những câu thơ mà còn trong những cuộc trò chuyện, cử chỉ và những tương tác nhỏ nhất thì sao? Liệu tôi có thể, thông qua sự hiện diện của mình, mang đến một chút ngạc nhiên cho những điều bình thường, một tia lửa khiến cuộc sống trở nên sống động hơn một chút không?

Và vì vậy, tôi giữ câu hỏi này như một chiếc đèn lồng, để nó soi sáng con đường của tôi: Làm thế nào tôi có thể mang chất thơ của cuộc sống vào thế giới tầm thường, không phải để trốn tránh nó, mà là để làm cho nó trở nên sống động? Làm thế nào tôi có thể phục vụ không phải bằng cách cố gắng thay đổi thế giới mà bằng cách trở thành một sự hiện diện mời gọi thế giới cảm thấy trọn vẹn hơn một chút?

Phục vụ là dựa vào thế giới
như nó là,
không có câu trả lời,
nhưng với sự cởi mở
điều đó mời gọi người khác làm dịu đi,
tin tưởng vào bản giao hưởng yên tĩnh
của việc cùng nhau sống chung.

Đây là công việc—
để cho những gợn sóng nhỏ của bản thể bạn
chạm vào sự bao la của họ,
và thấy rằng thế là đủ.

Share this story:

COMMUNITY REFLECTIONS

20 PAST RESPONSES

User avatar
Lindsey Royal Wayland Mar 7, 2025
I fully agree. I have been saying how important the everyday is and how poets that celebrate the mundane are essential right now. We are lighting the way. Beautiful poem and thank you for sharing.
User avatar
Sally Mahe Jan 7, 2025
Profound! Such a true way to face the dark cauldron and collective fears of these times. Thank you very much.
User avatar
Kate Dec 31, 2024
You speak to my heart. So true , so profound , so simple and so easy to forget. Your words frame my intention for the new year ahead. Thank you for your wise words.
User avatar
Ildikó Dec 24, 2024
Wonderful. Simple and beautiful. Thank you 💗
User avatar
Adeline del Riego Dec 17, 2024
This is the sweetest, wisest and most beautifully expressed inner feeling, soul, heart...(I'm lost for words!). So powerful and meaningful and so delicately conveyed. A balm to the heart. So grateful for this. Bless you sweet soul ❤
User avatar
Teresa Morris Dec 17, 2024
Thank you, Deepa for this beautifully, poetic piece. Your phrases about learning to sit with the questions, and serving by inviting others to soften have touched and inspired my heart and mind.
User avatar
Patrick aka anonemoose monk Dec 16, 2024
Our simple lives are the poetry we all need, the poetry the Earth once heard and longs for again. }:- a.m.
User avatar
Shelley Heller Dec 16, 2024
You spoke my heart.
Thank you.
User avatar
Jo Neal Graves Dec 16, 2024
These are some heart warming and beautiful words! Thank you from my heart!
User avatar
Dale Biron Dec 16, 2024
This is a beautiful essay. And the lines of poetry at the end, a kind of delicious summary. Just yesterday I was musing about the best kinds of stories... The best stories refuse to stay in their word-crafted lanes. Refuse reduction to a kind of linear, logical set of steps between here and there. Rather, such stories are pointers, lifting us up and off the ground, as we rise into places we can go and do go, but can't explain.
User avatar
Kathy Sparks Dec 16, 2024
Such a beautiful rendering! It has inspired me to be more conscious in my "mundane" interactions with the world.
User avatar
Lulu Dec 16, 2024
This is an exquisite sharing. I’m already feeling great inspiration by the words shared here. Thank you so very much. So grateful for this “poet” sharing…how to bring our poetry into our energetic worlds of daily life.
User avatar
AAKASH SAGAR CHOUHAN Dec 16, 2024
Shards of Granite

recipients of elements wither not sparring
sharing colors on half masts, although ours
porridge waits by your window
children need to learn and know
sow not another seed of hatred to crow
silence stays arranged outside closed shutters
was designed destiny for all trash cans to slag
to dispose
to decompose.

Green she evolved to be for man grins at what all she shows
tumult, turmoil, turbulence, tensile tug of wars
peace drifts away not from the clouds
does harmony needles a reason to bow
everytime the whistle blows to sentence foul
bullets of now have choked guns of tomorrow somehow
carnival of love has awakened the gnosis of aeons
destiny was designed for foxes to get gone
"blood on the dance floor"
whitewashed bureau
files of x’s lie on desks of y's globe.
User avatar
Susan S Clark Dec 16, 2024
Deepa - what a gift these reflections are. Thank you! Yes, I too have found such nourishing spiritual sustenance in the everyday interactions of mutuality rooted in Life and Love - between people, vines, spiders, birds and more. My unfolding keeps inviting me to tune into these interstitial sparks of the heart. My ears receive a gloriously continuous call and response of poetry and song just beneath the surface of this false veneer that we are separate individuals. You ask "how do we carry the sacred into the ordinary"? I have become so besottedly turned inside out by the cosmic chorus that a question burbles up in response to yours: "How does each ordinary everyday interaction invite us to carry its potency of the sacred into the next encounter and exchange?"
User avatar
Mayda Narvey Dec 16, 2024
I am very moved by this article. Where can I read more of Deepa’s writing?
User avatar
Pat Davis Dec 16, 2024
Wonderful article - thanks! In appreciation, I'd like to share a haiku of mine:
the rest of its life
in my hand...
snowflake
User avatar
Nathalie Sorrell Dec 16, 2024
Wake…reach for journal
Writing insights dreams revealing
All I need for NOW

Now all I can know
Is enough! Spirit wakes and
I’m Attending! Now

Is all we’re given. Thank You!
Love abounds! I’ll pass forward
This Presence today.

Nature offers me
Opportunities - grateful
I pay attention!

Run-on Haiku form
Distills fine wine of this life,
I drink it all in.

My morning blessing:
Be Here NOW! It’s all we have!
It is abundance.

Share what I’m given.
There are no strangers. Family
Of God- are we all.
User avatar
Linda Dec 16, 2024
I believe this says what so many of us feel. Thank you for these words to ponder.
User avatar
Roz Bound Dec 16, 2024
Everywhere, Every Day, by Roz Bound The sun begins to climb behind the trees across the fields. Her fire-flares warm my body, stir sleepy bones, soothe waking shadow-cares, spiriting my day. I breathe the morning air. Her windy breath inflates my lungs only to leave again and swirl in ancient life long fed by souls of all eternity, ancestors’ harmony. The tide is high today, its equal level in my body rises, inspires passion, Divine delight to paint, to dance, to write a poem, enchanting gifts to Her through me. Soup bubbles in the pot. I peel carrots, yams, weep over onions, scatter spices, shave ginger root, pour cream. Her fragrance rises in the steam, fills the pot with love. We talk of dreams. Beneath the moon, She’d brought me messages I try to understand too soon. Friends listen, mirror back Her intention-words, Her gentle touch. We walk the labyrinth. Vibrations rise up through my thighs, our bodies one with Hers, one earth, mud, one ma... [View Full Comment]
Reply 1 reply: Roz
User avatar
Thea NIetfeld Dec 16, 2024
Ahh! This is so helpful!